Chắc chắn bạn đã nghe đến tên Leonardo da Vinci, bởi vì ông nổi tiếng với bức vẽ nàng Mona Lisa. Còn gì nữa nhỉ?Còn rất nhiều điều nữa mà bạn chưa biết đến về thiên tài này. Ngày và hôm nay tâm trí bạn sẽ được rộng mở, không phải bởi vì bạn sắp nghe đến câu chuyện tiểu sử của một thiên tài mà còn bởi vì bạn sẽ có nhiều động lực hơn để phát triển thiên tài nào đó bên trong bạn.
Tên sách: Leonardo da Vinci – thiên tài nghệ thuật và khoa học
Trong Leonardo da Vinci, Walter Issacson kể lại cuộc đời thành tích và cuộc đấu tranh của họa sĩ, kỹ sư và nhà khoa học người Ý – người đàn ông cuối cùng của thời kỳ Phục Hưng. Tác giả theo dõi quá trình phát triển của Leonardo tìm ra lời giải thích cho những sai sót của ông và rút ra những bài học từ cuộc sống và công việc của ông mà bạn có thể áp dụng cho chính mình.
Tác giả Issacson tin rằng việc tạo ra các kết nối giữa các ngành là cốt lõi của sự đổi mới sáng tạo và cuối cùng là một thiên tài và không có ví dụ nào tốt hơn ngoài Leonardo da Vinci. Những nghiên cứu về khoa học kỹ thuật và nghệ thuật đã giúp không thỏa mãn trí tò mò và tìm hiểu thế giới xung quanh, đồng thời góp phần làm cho những kiệt tác của ông trở nên chính xác về mặt khoa học đi trước thời đại và bí ẩn. Hướng dẫn này khám phá tiểu sử của Leonardo da Vinci theo các lớp: Phần 1 – bao gồm những sự kiện đã biết về cuộc đời ông; Phần 2 – khám phá 3 yếu tố trong thiên tài của ông (Tính phổ quát, sự sáng tạo và những khiếm khuyết của con người)
Phần 1/2. Cuộc đời của Leonardo
Leonardo đã dành cuộc đời mình ở nhiều nơi Vinci, Florence, Milan và Pháp. Phần này sẽ khám phá cuộc đời của ông từ khi sinh ra ở Vincy năm 1452 đến khi ông qua đời ở Pháp năm 1519.
Vinci (1452- 1464)
Ronaldo sinh ra ở Vincy vào ngày 15 tháng 4 năm 1452. Ông sống ở đó trong 12 năm đầu tiên của cuộc đời, qua lại giữa nhà của mẹ và nhà của ông bà nội.
Sinh ra để nổi bật
Theo Issacson trong suốt đời của mình Leonardo đã nổi tiếng và được nhiều người yêu thích. Ông có ngoại hình cuốn hút, phong độ và dễ dàng kết bạn. Ông thể hiện bản thân thông qua trang phục của mình và có sở thích mặc những chiếc áo choàng ngắn màu hồng, ông hào phóng và không quan tâm đến tiền bạc. Leonardo chỉ làm việc đủ để nuôi sống bản thân và dành thời gian còn lại để nghiên cứu những điều thích. Mặc dù nổi tiếng Leonardo khác với những người cùng thời, điều đó cho ông tự do để trở thành thiên tài. Issacson xác định 4 điểm khác biệt chính giữa Leonardo và các bạn bè đồng nghiệp của ông:
1. Ông là đứa con trai ngoài giá thú. Leonardo ra được sinh ra ngoài giá thú, điều mà Issacson khẳng định rằng có một số lợi thế tình trạng tài chính và xã hội không chắc chắn để giải phóng ông theo đuổi sự nghiệp và giáo dục của mình với sự độc lập và táo bạo.
2. Ông thuận tay trái. Issacson cho biết Leonardo đã học cách viết từ phải sang trái để không làm lem mực. Bằng tay sử dụng tay trái cũng làm cho nét vẽ của ông trở nên độc đáo.
3. Ông là người đồng tính và ông đã không che giấu điều đó. Mặc dù phạm vi đó là bất hợp pháp. Trong nghệ thuật của ông, khỏa thân nam được miêu tả một cách đáng yêu với những chi tiết trong khi chân dung phụ nữ của ông có cái nhìn sâu sắc về tâm lý hơn là các chi tiết về hình thể.
4. Ông ăn chay. Theo Issacson, Leonardo yêu động vật và ghét cách chúng bị đói xử. Ông mặc những loại vải làm từ thực vật, tránh giết côn trùng và phóng sinh chim. Tuy nhiên, tình yêu động vật không cản trở việc theo đuổi khoa học của ông. Ông đã từng mổ một con lợn mà tim vẫn còn đập để xem tâm thất hoạt động như thế nào.
Florence (1464-1482)
Năm 1464, Leonardo bắt đầu sống với cha ở Florence, nơi hoàn hảo cho sự phát triển của Leonardo hồi trẻ. Issacson giải thích thành phố thương mại là tập trung những ý tưởng mới. Các tri thức của nó tin vào những lý tưởng của chủ nghĩa nhân văn thời Phục hưng, đặc biệt là trong việc tìm kiếm hạnh phúc thông qua kiến thức. Tầng lớp thượng lưu đang phát triển muốn thể hiện sự giàu có thông qua việc tài trợ cho nghệ thuật, tạo cơ hội cho các nghệ sĩ sáng tạo và cộng tác.
Học nghề của Leonardo với Verrocchio
Năm 1668, cha của Leonardo cho anh học nghề với Andrea del Verrocchio, một nghệ sĩ và kỹ sư. Issacson cho biết việc học nghề đã mang đến cho Leonardo cơ hội học hỏi các kỹ thuật hội hoạ cơ bản mà sau này ông đã sử dụng hiệu quả hơn những người cùng thời, hai trong số đó bao gồm:
- Nghiên cứu về tranh vẽ và chiaroscuro, sử dụng bóng đổ để làm cho hình ảnh xuất hiện ba chiều.
- Sfumato, đường viền khuyếch tán nhẹ thay vì phân tán rõ các cạnh.
Theo Issacson, tác phẩm của Verrocchio có ảnh hưởng quan trọng đến Leonardo. Ví dụ, bức tượng David của Verrocchio (mà Leonardo có thể đã làm mẫu) có nhiều đặc điểm mà Leonardo đã học hỏi và vượt qua: cơ thể năng động, những lọn tóc đẹp, sự chính các trong đường nét và nét mặt bí ẩn. Trải nghiệm đầu tiên của Leonardo với sự tài trợ của gia đình: Medici.
Medici trên thực tế là những nhà lãnh đạo của Florence, những người đã giúp định hình của thời đại Phục hưng thông qua sự tài trợ của họ cho nghệ thuật. Issacson nói rằng đây là cách cách mà Leonardo duy trì trong suốt cuộc đời của mình. Ông tìm kiếm và lấy tiền từ những khách hàng quen nhưng chỉ cho công việc mà ông thấy hứng thú, ông không ngại để các nhà tài trợ phải chờ đợi trong khi tìm ra cách thích hợp để tiếp cận một phần công việc hoặc bỏ qua chúng hoàn toàn nếu công việc họ muốn anh ấy làm không hấp dẫn.
Milan (1482-1499)
Lorenzo de ‘Medici cử Leonardo đến Milan với tư cách là phái viên ngoại giao, mở ra một chương mới trong cuộc đời Leonardo. Issacson giải thích rằng Milan mang lại cho Leonardo nhiều lợi thế thế thế đầu tiên nó lớn hơn Florence nhưng nó không có nhiều nghệ sĩ thành công, như vậy Leonardo ít bị cạnh tranh hơn. Thứ hai, công tước của Milan đã lấp đầy triều đình của mình với các nghệ sĩ, kỹ sư và nhà triết học vì vậy Leonardo có một nguồn việc làm và cơ hội công tác với những tri thức khác.
Người bảo trợ mới: Công tước Ludovico Sforza
Khi đến Milan, Leonardo đã nộp đơn xin việc tại toà án của Công tước. Tại đây Leonardo đã phát huy mạnh mẽ khả nẵng thiết kế vũ khí và cơ chế chiến tranh của mình. Ông biết Công tước sẽ quan tâm đến việc tăng cường sức mạnh quân sự của mình, và thứ hai, ông đang trải qua một thời kỳ khó khăn và cảm thấy thất vọng vì thành tích của mình. Tuy nhiên, dự án quân sự duy nhất mà Leonardo từng thực hiện cho Công tước là khảo sát khả năng phòng thủ lâu đài.
Leonardo cuối cùng cũng có được vị trí tại toà án Ludovico với tư cách là nhà sản xuất các vở kịch, cuộc thi và các sự kiện xã hội. Theo Issacson, những sự kiện này hợp pháp hoá quyền lực của Ludovico, khiến cho những cấp dưới phân tâm hơn và khiến các thành viên trong gia đình bận rộn hơn. Về phần mình, Leonardo cuối cùng đã đạt được sự công nhận mà ông khao khát và có thể hỗ trợ bản thân bằng cách thực hiện khả năng sáng tạo và cách tiếp cận đa nhàng của mình thông qua sự kết hợp giữa nghệ thuật và kỹ thuật.
Thật không may, Ludovico là một nhà bảo trợ không đáng tin cậy và Leonardo bắt đầu tìm kiếm cơ hội khác vào cuối những năm 1940, thậm chí còn đi xa hơn khi viết thư ở ngôi thứ ba để ca ngợi công việc của mình cho nhưng khách hàng tiềm năng. Năm 1499, quân đội Pháp xâm lược Milan và Ludovico bỏ trốn. Leonardo ở lại Milan trong một vài tháng, nhưng vào cuối năm 1500, ông quyết định trở lại Florence.
Gia đình mới của Leonardo: Salai
Năm 1490 khi đang sống ở Milan, Gian Giacomo Caprotii da Oreno, 10 tuổi khi có vịt tài là xa lai nghĩa là quỷ nhỏ nhỏ và chuyển đến sống ở với Leonardo. Theo Issacson, anh là người học việc của Leonardo, người bạn đồng hành và có thể là nguồn cảm hứng cho nhiều bức vẽ của Leonardo. Có một số suy đoán rằng Salai là người mẫu của Leonardo trong một số bức tranh, bao gồm: Matthew và Phillip trong ” Bữa tối cuối cùng”, Saint John trong ” Saint John the Baptist” và thậm chí là Lisa trong ” Mona Lisa”.
Florence, một lần nữa (1500-1606)
Leonardo trở lại một Florence khác với nơi ông từng biết. Thành phố đã trải qua một thời kỳ bảo thủ. Issacson lập luận rằng, thoạt đầu, Leonardo rất phù hợp với bối cảnh văn hoá này. Tuy nhiên, người dân Florence đã kết thức chương đó và quay trở lại tượng trưng cho những gì Florence đang phấn đấu để trở lại, lúc đó ông đóng vai là người lập dị sành điệu.
Xưởng của Leonardo
Tại Florence, Leonardo đã mở một hội thảo, nơi anh ấy thúc đẩy một cách tiếp cận hợp tác. Leonardo sẽ vẽ một phiên bản gốc của một tác phẩm và dạy các trợ lý của mình tạo ra các bản sao. Issacson giải thích rằng, thông thường, những bản sao đó được sản xuất cùng lúc với bản gốc, vì vậy Leonardo đã sử dụng chúng để thử nghiệm các ý tưởng khác nhau của cùng một bức tranh của mình, vì chúng là sản phẩm của xưởng chứ không phải là của Leonardo. Quá trình hợp tác này dẫn đến một số bức tranh khó được dãn nhãn Leonardo đích thực.
Người bảo trợ mới: Cesare Borgia
Năm 1052, khoảng 50 tuổi, Leonardo làm việc cho ông chủ tàn nhẫn nhất của mình: Cesare Borgia. Cesara đang thực hiện một chiến dịch quân sự nhằm khuất phực một số thành bang và đưa chúng về dưới quyền của Giáo hoàng (Cha của ông ta). Trong chiến dịch đó, Issacson tin rằng Florence đã cung cấp dịch vụ của Leonardo như một phần của gói ngoại giao để đảm bảo tằng Cesara sẽ không xâm phạm thành phố. Vị trí này đã cho Lonardo thực hiện ước mơ kỹ sư quân sự của mình. Issacson báo cáo rằng, trong thời gian này, Leonardo:
Cung cấp lời khuyên về cách làm cho pháo đài mạnh hơn
Các cách được thiết kế để củng cố các dê và kết nối các bến cảng với biển
Xây dựng một cây cầu
Tạo bản đồ hàng không sáng tạo bằng cách sử dụng đồng hồ đo lường mà ông đã thiết kế.
Milan, một lần nữa (1506-1513)
Năm 1506, Leonardo trở lại Milan để giải quyết tranh chấp về một bức tranh nhưng không vẫn ở lại đó sau khi giải quyết xong. Isaacson lập luận rằng anh ấy ở lại vì anh ấy không quan tâm đến việc quay trở lại Florence và tầm nhìn mà anh ấy có ở đó với tư cách là một nghệ sĩ. Để xây dựng chính quyền Florentine , Ronaldo đã yêu cầu nhà cầm quân người Pháp của Milan thay mặt anh thiệp để anh có thể ở lại Milan. So với Florence, Milan là một thành phố sôi động mang đến cho Lonardo nhiều cơ hội hơn sơn, và Isaacson khẳng định anh kém nổi bật hơn ở thị trấn nhỏ Florence. Tại Milan ông cũng được sự ưu ái của vua nước Pháp và thống đốc Milan của Pháp.
Người bảo trợ mới: Charles d’Amboise
Thống đốc Pháp của Milan, Charles d’Amboise, đã trở thành người bảo trợ của Leonardo. Leonardo đã trở thành thành viên quan trọng nhất của toà án Charles ở Milan. Charles muốn bao quanh mình với các nghệ sĩ, kỹ sư và nhà khoa học – và Leonardo là tất cả những điều đó trong một người đàn ông. Charles đã trả cho Leonardo một khoản tiền lương và một ngôi nhà để ở cùng với Salai. Cho đến khi qua đời vào năm 1511, Charles là một người bảo trợ tốt cho Leonardo.
Gia đình Leonardo chọn: Francesco Melzi
Năm 1507, Leonardo nhận Francesco Melzi, 14 tuổi làm con nuôi. Mặc dù Francesco có cha mẹ còn sống, nhưng gia đình cậu bé coi đây là cách đảm bảo cho sự nghiệp nghệ sĩ thành công. Sau cái chết của Charles d’Amboise vào năm 1951, Leonardo chuyển đến biệt thự của gia đình Melzi cho đến khi tìm được việc làm mới.
Rome (1513-1516)
Năm 1513, sau một vài năm sống với gia đình Melzi, Leonardo đã tìm được những người bảo trợ mới đưa anh đến Rome. Giovani de’Medici (của Florence Medici) đã trở thành Giáo hoàng Leo X và triều đình của ông đang tìm kiếm các nghệ sĩ và kiến trúc sư.
Những người bảo trợ mới: Giovanni và Giuliano de’Medici
trong thời gian ở Rome, Leonardo không nhận bất kì khoản hoa hồng vẽ tranh mới nào. Thay vào đó, ông tập trung vào việc cải thiện những bức tranh mà ông đã mang theo từ Milan. Ông cũng nhận ra các công việc kỹ thuật cho nhà vua, chẳng hạn như thoát nước đầm lầy và thiết kế một xưởng đúc tiền xu. Thời gian của Leonardo ở Rome là ngắn ngủi và cũng không vui vẻ mấy với những cuộc cãi vã với người làm việc cấp dưới và với những người ông tin rằng là đang sao chép ý tưởng của ông. Giáo hoàng cũng ra lệnh cho ông ngừng thực hiện các cuộc mổ xẻ, hạn chế nghiên cứu giải phẫu. Vì không sản xuất bức tranh nào, ông mất đi sự ưu ái của Medici và ông quyết định tìm cong việc khác.
Pháp ( 1916 -1919)
Năm 1916, Leonardo và Francesco chuyển đến Pháp. Tham gia cùng họ là Battista de Vilanis, một người hầu mới mà Leonardo đã gắn bó. Trên đường đi, cả nhóm tách khỏi Salai (người học việc và là nàng thơ của Leonardo). Salai chuyển đến bất động sản của Leonardo ở Milan (Một vườn nho mà Luduvico Sforza đã cho anh để trả tiền cho một số công việc), nơi Salai sau đó đã xây dựng một ngôi nhà. Cậu cũng đã đến thăm Leonardo một vài lần ở Pháp, nhưng họ không bao giờ sống cùng nhau nữa.
Người bảo trợ cuối cùng của Leonardo: Francis I
Việc Leonardo chuyển từ Rome đến Pháp là nhờ vua Francis I, người vào năm 1515 đã mời Leonardo đến triều đình của mình. Francis ngường mộ thời kỳ Phục hưng của Ý, đặc biệt là Leonardo, và ông muốn mang cuộc cách mạng văn hoá đó đến Pháp.
Francis là người bảo trợ hoàn hảo cho những năm cuối cùng của Leonardo. Họ chia sẻ sự tò mò trên phạm vi rộng và dạy cho nhau những gì họ biết. Francis không đặt điều kiện phụ thuộc vào các bức tranh hoặc các tác phẩm khác, ông để Leonardo làm việc trong các dự án mà ông quan tâm, chẳng hạn như các sự kiện của toà án và các tác phẩm kỹ thuật.
Cái chết của Leonardo
Vào một thời điểm nào đó trước tháng 10 năm 1517, Leonardo bị đột quỵ khiến tay phải mất khả năng hoạt động. Trước khi chết, Leonardo đã viết di chúc của mình. Ông chia tài sản của mình cho Francesco, những người anh em cùng cha khác mẹ của ông, Battista, Salai và đầu bếp của ông.
Phần 2/2 Thiên tài của Leonardo
Trong phần 2, chúng ta sẽ khám phá ba phẩm chất hoặc ba yếu tố để Leonardo trở thành thiên tài. Leonardo xứng đáng với biệt danh này. Mặc dù không có trí tuệ siêu phàm hay không được học hành chính quy, nhưng ông đã nuôi dưỡng những phẩm chất thiên bẩm và chúng đã giúp ông phát triển thiên tài độc nhất của mình. Những phẩm chất đó là:
- Sự tò mò tạo ra sự quan sát và thử nghiệm. Ông không giới hạn bản thân trong bất cứ chủ đề cụ thể nào và điều này đã cho phép ông tạo ra những hiểu biết sâu sắc vượt qua tầm nhìn của người chỉ tập trung vào một kỹ năng hoặc một lĩnh vực duy nhất
- Sự sáng tạo là kết quả của trí tò mò trí tuệ và khả năng tưởng tượng tự do của ông. Sự sáng tạo của Leonardo cho phép ông tạo ra tác phẩm nghệ thuật kết hợp tính chính xác của khoa học với những biểu hiện của đời sống nội tâm mạnh mẽ.
- Những sai sót của con người, Leonardo đã chiến đấu với hai sai sót lớn cũng hình thành nên thiên tài độc nhất trong ông:
- Chủ nghĩa hoàn hảo, khiến ông từ bỏ những dự án mà ông không thể sản xuất theo các mong muốn
- Thiếu kỷ luật, có nghĩa là ông không bận tâm đến thời gian, tiền bạc hoặc thậm chí giới hạn của những gì có thể trong thời gian của mình.
Sự cầu toàn và thiếu kỷ luật của Leonardo đã để lại những tác phẩm nghệ thuật chưa hoàn thành, các dự án kỹ thuật do ông thiết kế nhưng chưa bao giờ xây dựng các luận thuyết về nghệ thuật và khoa học mà ông chưa bao giờ hoàn thành hoặc xuất bản. Chủ nghĩa hoàn hảo này khiến nhân loại lùi lại vài thế kỷ vì những người khác phải khám phá lại những hiểu biết mà ông có.
Nhưng những sai sót này cũng tạo nên một nét đặc biệt cho thiên tài của ông. Những dự án chưa hoàn thành của ông thường là những đổi mới đi trước thời đại hàng thế kỷ, hoặc những công trình đang tiến triển liên tục mà ông cảm thấy không cần phải hoàn thành gấp rút.
Trong ba phần tiếp theo, chúng ta sẽ khám phá những yếu tố thiên tài này của ông (tính tò mò, sự sáng tạo và những khiếm khuyết của con người) và những kết quả quan trọng nhất của mỗi phần.
Yếu tố số 1 trong thiên tài của Leonardo: Sự tò mò phổ quát
Khởi đầu cho thiên tài của Leonardo là sự tò mò phổ quát của ông. Ông đã nghiên cứu một loạt các môn học và áp dụng tất cả những gì ông nghiên cứu được vào các tác phẩm nghệ thuật của mình, đồng thời đưa những hiểu biết nghệ thuật của mình vào các khám phá khoa học. Đầu ra quan trọng của tò mò phổ quát là sự giáo dục tự định hướng đã biến ông thành người đàn ông cuối cùng của thời kỳ Phục hưng. Phần này sẽ thảo luận về cách ông định hình nền giáo dục của mình.
Cách 1: Tự nghiên cứu
Leonardo khác với những tri thức thời Phục hưng khác vì ông không dựa vào việc học của mình đẻ xem xét các tác phẩm kinh điển vì ông không thể nói tiếng Latinh hoặc tiếng Hy Lạp (Mặc dù ông đã cố gắng học tiếng Latinh nhưng không thành công). Thay vào đó, Leonardo đã hoặc được bằng cách quan sát, thực hiện các thí nghiệm và tinh chỉnh những hiểu biết của mình.
Leonardo đã trở thành tiền thân của các nhà khoa học hiện đại:
Ông quan sát, xác định các mẫu và tiến hành các thí nghiệm để kiểm tra ý tưởng của mình. Trước khi đưa ra kết luận, ông đã tiến hành các thí nghiệm tiếp theo trong các điều kiện khác nhau để có thể chắc chắn kết quả của mình là hợp lệ (Phiên bản đầu của phương pháp khoa học)
Ông đã có hệ thống trong các quan sát của mình. Ông liệt kê các chi tiết của mình. Ông liệt kế các chi tiết của một đối tượng hoặc cảnh, sau đó quan sát kỹ từng chi tiết và ghi laị nó vào bộ nhớ trước khi tiếp tục sang phần tiếp theo.
Ông ủng hộ những quan sát và thử nghiệm của mình với lý thuyết nhưng ông không ngại đặt câu hỏi về những lý thuyết đã được chấp nhận.
Ông không giới hạn sự tò mò của mình trong các lĩnh vực cụ thể – mối liên hệ giữa các đối tượng khác nhau, sử dụng phép loại suy để chỉ ra các mô hình mà ông đã khám phá ra. Ví dụ, trong khi học vẽ những ngọn tóc hoàn hảo ông cũng học về chuyển động của nước.
Minh chứng tốt nhất cho việc sự tự học của Leonardo là những cuốn sổ ghi chép mà ông đã lưu giữ một cách có hệ thống bắt đầu từ những năm 1480. Thực hành ghi chép sổ tay phổ biến trong thời kỳ phục hưng, nhưng không ai tích lũy được nhiều tài liệu phong phú và đa dạng như Leonardo.
Một số chủ đề trong sổ tay của ông bao gồm:
- Những họa tiết thú vị mà ông bắt gặp quanh thị trấn
- Bản phác thảo và ý tưởng cho các bức tranh trong tương lai, nhạc cụ sáng tạo và nhà hát
- Những câu hỏi mà ông muốn nghiên cứu, chẳng hạn như “ngáp là gì?”
- Cơ chế Kỹ thuật cả thực tế và tưởng tượng. Các phác thảo và bản thảo của các chuyên luận về nghệ thuật và khoa học mà ông chưa bao giờ hoàn thành hoặc xuất bản.
- Tính toán và phát thảo cho thấy ánh sáng và bóng râm hoạt động như thế nào từ các góc độ khác nhau.
- Tên của những người ông muốn trò chuyện hoặc đặt câu hỏi.
- Sách muốn mượn hoặc mua
- Ghi chú hàng ngày chẳng hạn như danh sách việc cần làm và chi phí.
Ông đã nghiên cứu ở nhiều lĩnh vực khác nhau:
Lĩnh vực 1: Toán học
Leonardo nuôi dưỡng niềm đam mê toán học trong suốt cuộc đời mình, đặc biệt là hình học. Đối với Leonardo hội họa vừa là nghệ thuật vừa là khoa học bởi vì các nghệ sĩ cần hiểu biết sâu sắc về toán học để truyền tải trí tưởng tượng của họ thông qua nghệ thuật của họ.
Trường học bàn tính
Trong thời gian đầu tiên ở Florence cha của Leonardo đã trả tiền cho việc học của ông tại một trường dạy về bàn tính. Leonardo rút ra được từ nền giáo dục này là sử dụng phép loại suy và kiểu mẫu. Ví dụ, Ông lấy những gì ông biết về các xoáy nước và đưa ra giả thuyết rằng van động mạch chủ sử dụng một quá trình tương tự. Từ năm 1994 đến năm 1499 trong khi sống ở Milan, Leonardo và nhà toán học Luca Pacioli đều thuộc biên chế của Công Tước Ludovico. Trong thời gian này Luca đã dạy Leonardo hình học và đại số. Sổ ghi chép của Leonardo chứa các đoạn giải thích từng chữ của Luca về các chủ đề khó để ông có thể xem lại chú nhiều lần.
Leonardo và Pacioli cũng hợp tác trong một cuốn sách: De Davina Proportione. Luca đã viết cuốn sách để khám phá tầm quan trọng của tỉ lệ trong kiến trúc, toán học, giải phẫu và nghệ thuật. Leonardo bị cuốn hút bởi chủ đề này và đã tạo ra 60 bức tranh minh họa cho cuốn sách. Luôn đi đầu trong lĩnh vực này Leonardo đã đổi mới bằng cách làm cho các hình minh họa có thể nhìn xuyên qua thay thì tô màu để chúng có thể dễ hiểu. Ông cũng áp dụng các kỹ năng nghệ thuật của mình về ánh sáng và đổ bóng để làm cho các vật thể có không gian 3 chiều và chân thực.
Lĩnh vực 2: quang học
Các tác phẩm của Leonardo đã làm cho không gian trở thành thành tựu nghệ thuật lớn nhất của thời kỳ Phục hưng, có thể nhờ vào 2 thành tựu sau đây từ nghiên cứu quang học của ông.
1. Quang học nâng cao hiểu biết của ông về ánh sáng, sắc thái và các cạnh. Thông qua thí nghiệm và m xẻ nhãn cầu, Leonardo đã học được rằng, mắt nhận thức hình ảnh thông qua toàn bộ võng mạc. Điều này có nghĩa là bộ não nhận thức các cảnh như một tổng thể, không phải là các đối tượng riêng lẻ được ngăn cách bởi các cạnh sắc.
2. Quang học đã tinh chỉnh cách sử dụng phối cảnh của ông. Ông đã vượt ra ngoài phối cảnh tuyến tính (cách làm cho một bề mặt phẳng có vẻ sâu) và nghiên cứu phối cảnh sắc các các vật thể trở nên ít khác biệt hơn khi chúng ở xa hơn. Leonardo hiểu rằng ông cần vẽ các đối tượng ở hậu cảnh khác biệt hơn so với các đối tượng ở tiền cảnh.
Lĩnh vực 3: kiến trúc và kỹ thuật
Kiến trúc và kỹ thuật là những lĩnh vực mà Leonardo không để lại dấu ấn cụ thể. Không có thiết kế nào của ông thành hiện thực, điều này là do chúng quá tham vọng so với thời của ông.
Về kiến trúc, ông đã phát triển kế hoạch cho các thành phố mới, Cung điện Hoàng gia và các biệt thự và nhà thờ. Leonardo là kiến trúc sư đầu tiên phân tích một cách có hệ thống nguyên nhân của các vết nứt trên tường và ông đã phát triển các kế hoạch để làm cho các thành phố trở nên vệ sinh hơn và ngăn chặn sự bùng phát của bệnh dịch hạch.
Sở thích của Leonardo trong lĩnh vực kỹ thuật bao gồm cả khí quyển, thủy lực và kỹ thuật quân sự. Ông đã thiết kế máy bay và hệ thống quản lý nước phức tạp bao gồm các kế hoạch thay đổi dòng chảy của sông Arno.
Trong lĩnh vực Kỹ thuật quân sự, ông đã thiết kế một số loại vũ khí. Ông đã đạt được những tiến bộ quan trọng về kỹ thuật và khoa học.
Ông là người đầu tiên giải thích cách các loài chim khác nhau bay được. Ông đã xem trước các định luật về lực hấp dẫn nhưng ông gọi lực hấp dẫn là “lực hút của Vật thể này đối với vật thể khác”.
Ông đã xem trước các định luật chuyển động của Newton, quy tắc ma sát của Amonton, nguyên lý tương đối của Galileo và nguyên lý chất lỏng của Bernoulli.
Ông đã tính toán xem một người đàn ông có thể nâng được bao nhiêu trọng lượng với một nhóm cơ của mình.
Lĩnh vực 4: Giải phẫu học học
Trong thời gian đầu tiên ở Milan, Leonardo đã hợp tác với các học giả cũ tại đại học Pavia, những người đã dạy công thực hiện các cuộc giải phẫu. Nghiên cứu của ông về giải phẫu học cho phép ông khám phá 2 câu hỏi trọng tâm:
- Làm thế nào để con người phù hợp với vũ trụ?
- Cảm xúc biến đổi thành cử chỉ và động tác như thế nào?
Tác giả xác định một số đột phá khoa học mà Leonardo đã đạt được thông qua việc quan sát người sống ở động vật: Ông là người đầu tiên vẽ hai nửa hộp sọ ghép lại với nhau để chính sách xoang trán và đưa ra mô tả về bộ răng đầy đủ của con người.
Ông là người đầu tiên nghiên cứu về giải phẫu nụ cười của con người, bao gồm đường dây thần kinh tham gia (ông nghiên cứu nụ cười vào thời điểm ông vẽ bức tranh Mona Lisa).
Ông để minh họa mọi bộ phận cơ thể và tay chân của con người.
Ông giải thích quá trình dẫn đến xơ cứng động mạch.
Ông là một trong những người đầu tiên phát hiện ra rằng, trái tim là trung tâm của hệ tuần hoàn chứ không phải là gan nhưng người ta vẫn nghĩ. Ông xác định rằng, tim là một cơ có bốn tâm thất và các chức năng cụ thể và ông giải thích cách thức hoạt động của van động mạch chủ.
Sử dụng kiến thức về điêu khắc của mình không lập bảng đồ các khoang bên trong não bằng cách tiêm vật liệu đúc vào hộp sọ và ông đã tạc một mô hình trái tim của một con bò đực để kiểm tra xem máu chảy qua đó như thế nào.
Lĩnh vực 5: Thủy văn và địa chất
Sự quan tâm của Leonardo đối với nước chỉ đứng sau sự quan tâm đối với cơ thể con người. Ông đã khám phá ra các nước di chuyển và hình thành trái đất, và ông biến nó trở thành một phần trọng tâm trong các dự án nghệ thuật và kỹ thuật của mình.
Leonardo đã thực hiện một số bước đột phá trong lĩnh vực này. Ông đã phát minh ra kính bảo hộ, phao và dụng cụ để đo dòng chảy và chuyển động của các con sông. Ngoài ra, Leonardo đã thực hiện các thí nghiệm thúc đẩy những khám phá quan trọng: Ông học được các bạn không thể ném nước. Ông phát hiện ra rằng, xoáy nước xuất hiện khi nước chảy qua chướng ngại vật.
Ông đã khám phá ra các hoạt động của dòng biển.
Ông phát hiện ra rằng xói mòn là kết quả của việc nước làm mòn các bờ sông.
Ông phát hiện ra rằng núi là kết quả của sự chuyển động trong vỏ trái đất.
Ông là người đi tiên phong trong lĩnh vực nghiên cứu hóa thạch và dấu vết hóa thạch.
Lĩnh vực 6: Thiên văn học
Sự tò mò của Leonardo về trái đất đã khiến ông nghiên cứu vị trí của nó trong vũ trụ. Leonardo đã có nhiều hiểu biết về thiên văn học đi trước thời đại:
Trái đất không phải là trung tâm của vũ trụ.
Lực hấp dẫn giữ nước gắn liền với trái đất.
Mặt trăng không phát ra ánh sáng mà phản chiếu ánh sáng của mặt trời.
Bầu trời xanh vì mặt trời chiếu sáng những giọt nước có trong không khí.
Phép loại suy mô hình thu nhỏ – vĩ mô
Isaacson dẫn cách tiếp cận của Leonardo đối với phép loại suy vũ trụ vi mô – vĩ mô – so sánh các chức năng của cơ thể con người với chức năng của trái đất – để cho thấy ông sẵn sàng từ bỏ một ý tưởng sai lầm như thế nào. Phép loại suy vũ trụ vi mô – vĩ mô tuyên bố rằng cơ thể con người và trái đất hoạt động theo những cách tương tự nhau.
Tuy nhiên, Leonardo đã nhìn thấy những hạn chế của phép loại suy đó thông qua các nghiên cứu của mình. Đầu tiên ông nhận ra rằng, cơ thể cho phép máu tưới vào cơ thể khác với cơ chế tạo ra nước từ sâu trong lòng đất. Thứ hai ông biết rằng tĩnh mạch và động mạch là đi và trở nên mỏng hơn nhưng dòng sông có xu hướng đến đêm vào mỗi năm.
Bởi vì các dữ kiện đã làm mất hiệu lực của phép loại suy, Leonardo đã từ bỏ nó. Tuy nhiên, ông vẫn tiếp tục sử dụng nó trong nghệ thuật của mình. Mặc dù các cơ chế khác nhau, vẻ đẹp và sự thống nhất của cơ thể người và động vật phản ánh vẻ đẹp và sự thống nhất hiện có trong trái đất và vũ trụ
Yếu tố số 2 của thiên tài Leonardo là sự sáng tạo
Yếu tố quan trọng thứ hai của thiên tài Leonardo là sự sáng tạo, là kết quả của trí tưởng tượng không ngừng nghỉ cộng với những hiểu biết khoa học của ông. Phần này sẽ thảo luận về các ông thể hiện sự sáng tạo của mình trong ba kiệt tác của mình.
” I Vitruvius man”
“Vitruvius Man” của Leonardo là kết quả của những khám phá về toán học và triết học cũng như sự hợp tác của ông với các kiến trúc sư Francesco de Giorgio và Giacomo Andrea.
Năm 1490, Leonardo và Francesco cùng nhau đến Pavia để tham khảo ý kiến về việc thiết kế một nhà thờ. Trong chuyến đi, họ đã nghiên cứu bản sao của một luận thuyết cổ điển về kiến trúc do Vitruvius Pollio viết vào thế kỉ đầu tiên trước Công Nguyên. Khi trở về, cả hai người cùng Giacomo đều say mê vẽ một người đàn ông Vitruvian, chia sẻ các bản phác thảo và trò chuyện của họ về ý nghĩa sâu xa hơn của nó.
Vitruvius Man là một phép ẩn dụ cho mối quan hệ giữa con người và vũ trụ. Phép ẩn dụ của Vitruvius Man trở nên phổ biến trong thời kỳ Phục hưng vì nó cộng hưởng với những lý tưởng nhân văn. Phép ẩn dụ tôn vinh vị trí của các cá nhân trong vũ trụ là xứng đáng để phân biệt tính tức thời của trái đất và tính vô tận của vũ trụ.
Trong tất cả các bức vẽ của ông và bạn bè đã thực hiện thì bức Vitruvius Man của Leonardo đã trở thành bước cuối cùng nhờ vào cam kết khoa học và nghệ thuật:
1. Trong khi hai người kia tạo ra các bản phác thảo ông đã lên kế hoạch cho bản vẽ trên một số bản phác thảo và tạo ra một mảnh minh họa cuối cùng đầy tự tin.
2. Ông đã vẽ các chi tiết trên cơ thể khuôn mặt và mái tóc của một người đàn ông với những dấu vết tinh vi làm cho đối tượng của ông trở thành một phép ẩn dụ cho con người và thần thánh.
3. Ông làm theo hướng dẫn trong hướng dẫn của kiến trúc sư Vitruvius là để đặt người đàn ông vào bên trong hình tròn và hình vuông một cách chính xác, nhưng ông đã điều chỉnh các số đo của người đàn ông. Isaacson giải thích rằng những điều chỉnh đó đến từ nghiên cứu về giải phẫu học và sự sẵn sàng thách thức kiến thức đã nhận được của ông.
“Bữa tối cuối cùng”
Vào năm 1495 và 1498, Leonardo đã vẽ bức bữa ăn tối cuối cùng cho Công tước Ludovico – cho thấy ứng dụng tuyệt vời của Leonardo về tường thuật ký hiệu học và quang học. Công tước đang xây dựng lăng mộ của gia đình mình trong tu viện Santa Maria delle Grazie và ông đã yêu cầu Leonardo vẽ một trong những bức tường của phòng ăn tu viện.
Quá trình Sáng tạo của Leonardo rất lộn xộn. Điều này khiến người đi trước hoặc người lãnh đạo của thư viện và công tước cảm thấy khó chịu. Có những ngày Leonardo dành hàng giờ để vẽ tranh, không dừng lại để ăn và mọi người thậm chí còn tụ tập xung quanh ông để xem ông làm việc. Vào những ngày khác anh ấy sẽ dành hàng giờ chỉ để xem xét công việc đang làm hoặc đến nơi vẽ 1 nét và rời đi. Người đi trước phàn nàn về tiến độ thất thường của ông với công tước và Leonardo giải thích rằng làm việc chậm rãi cho phép ông hoàn thiện ý tưởng của mình. Sự kiên nhẫn của Công tước giảm dần khi vợ ông qua đời. Bà được đặt trong lăng vì vậy ông đến tu viện và ăn tối ở đó hàng tuần. Để thúc đẩy Leonardo tăng tốc, Ludovico đã để anh ta ký một hợp đồng quy định rõ ràng về thời hạn. Nhưng sự kiên nhẫn của công tước cuối cùng đã được đền đáp bằng một tác phẩm nghệ thuật chứa được phần lớn tài năng của Leonardo thông qua 3 đặc điểm chính mà tác giả xác định.
- Sự tường thuật
Isaacson giải thích rằng bức tranh thể hiện hậu quả của việc Chúa Giêsu tuyên bố rằng một trong những xứ đồ của ngài sẽ phản bội ngay vào đêm đó. Leonardo đã nâng cảm xúc và phản ứng của mỗi xứ đồ ra khỏi kinh thánh đồng thời vẽ những cử chỉ và biểu cảm để thể hiện chúng.
2. Kí hiệu học
Những cử chỉ của Chúa Giêsu tượng trưng cho Bí Tích Thánh Thể (một nghi thức của người cơ-đốc để tạ ơn và tưởng niệm Bữa Tiệc Ly). Bàn tay của Chúa trời đang ra hiệu về một về phía ra một ly rượu (tượng trưng cho máu của Ngài) và một mẫu bánh mì (thân thể của Ngài). Sau khi tuyên bố rằng một trong những môn đồ của ông sẽ phản bội ông, Kinh Thánh mô tả cách ông ban phước cho bánh rượu và chia sẻ nó với các sứ đồ vì máu của ông sẽ tẩy sạch tội lỗi của họ họ. Leonardo, chọn vị trí đặt tay của Chúa Giêsu một cách cẩn thận: Điều đầu tiên bạn thấy là bàn tay hướng về miếng bánh mì và mời bạn tham dự vào Bí Tích Thánh Thể.
3. Ứng dụng của quang học
Leonardo đã sử dụng kiến thức về quang học của mình vào bữa ăn tối cuối cùng theo 2 cách:
- Ông đã làm cho chú Giêsu lớn hơn các nhân vật khác. Chúa Giêsu trước một cửa sổ đang mở, biết rằng nền sáng làm cho các vật có vẻ lớn hơn. Bằng cách này, ông đã đạt được hiệu quả vượt trội mà không làm cho Chúa Giêsu có vẻ mất tự nhiên so với các nhân vật khác.
- Ông khéo léo áp dụng các quy luật của quan điểm tự nhiên về nhân tạo và bỏ qua chúng khi cần thiết. Tất cả các đường thẳng trong bức tranh gặp nhau tại một điểm biến mất trên trán của chúa Giêsu. Điều này đã giúp Leonardo tạo ra một góc nhìn tự nhiên và làm cho căn phòng được sơn có vẻ như thật – giống như một phần mở rộng của phòng ăn thực tế, thậm chí những tấm thảm trong bức tranh của phù hợp với những tấm thảm trong phòng tu viện. Để đạt được hiệu ứng này, ông đã cắm một chiếc đinh vào giữa bức tường và chạm khắc những đường tản nhiệt trên tường để dẫn hướng cọ vẽ của mình.
Tuy nhiên, phối cảnh tự nhiên có những hạn chế của nó, nhưng Leonardo đã khắc phục được bằng cách phối cảnh nhân tạo. Bức tường quá lớn và căn phòng quá hẹp khiến người xem có thể đứng ở khoảng cách hoàn hảo so với bức tranh để chụp cảnh mà nó không bị méo mó. Phối cảnh nhân tạo có thể điều chỉnh cách người xem nhìn bức tranh tùy thuộc vào vị trí của họ trong phòng.
Isaacson xác định một loạt các ảo ảnh quang học mà Leonardo áp dụng để làm cho trải nghiệm thêm mượt mà, chẳng hạn như: Căn chỉnh bức tranh hoàn hảo với bức tường bên trái, nhưng không phải với bức tường bên phải.
Làm cho phía bên phải của trần của bức tranh cao hơn một chút so với bên trái làm cho mặt phải của bức tranh sáng hơn để phù hợp với ánh sáng trong phòng thực. Làm cho bức tường phía sau hẹp hơn và căn phòng ngắn hơn so với trước đây. Sơn cái bàn và khuôn trang trí trên đỉnh của cảnh để ngụy trang những cách ông đã can thiệp vào phối cảnh tự nhiên.
Nàng Mona Lisa
Leonardo bắt đầu làm việc trên kiệt tác này vào năm 1503 và tiếp tục hoàn thiện nó cho đến khi ông qua đời, đưa vào thực hành kiến thức của ông về quang học, cơ thể con người và tâm lý, kết cấu và tự nhiên.
Francesco del Giocondo, một thường gia lụa đã ủy quyền cho Leonardo vẽ vợ mình Lisa del Giocondo. Có thể, Leonardo đã đồng ý vẻ cô ấy bởi vì cô ấy không phải là một phụ nữ quý tộc và ông sẽ không phải lo lắng về các quy tắc truyền thống cho các bức chân dung.
Leonardo đã áp dụng tất cả những gì học được trong nhiều năm và tác phẩm nghệ thuật này bao gồm 3 tập hợp những hiểu biết quan trọng sau đây:
- Cách hoạt động của quang học
Ông đã áp dụng kiến thức của mình về quang học theo 3 cách sáng tạo:
Cách 1: Rời bỏ các phương pháp truyền thống để tận dụng ánh sáng và bóng râm. Leonardo đã sơn màu trắng chì cho bức tranh thay vì sơn màu truyền thống mà các nghệ sĩ sử dụng vào thời điểm đó điều này phản chiếu ánh sáng tốt hơn ngay cả từ bên dưới vô số lớp dầu điều này làm tăng độ sáng và chiều sâu của bức tranh. Ông cũng tạo bóng râm trên khuôn mặt đối tượng của mình bằng hỗn hợp sắt và mangan, một sự khác biệt so với truyền thống. Điều này mô tả nhẹ nhàng các đặc điểm của cô ấy và bắt chước kết cấu của làn da.
Cách 2: Ông đã tạo ra một nguồn ánh sáng nhân tạo để làm nổi bật các đặc điểm của cô ấy. Ánh sáng trong bức tranh phải đến từ phía sau cô ấy, nơi có phong cảnh thiên nhiên Leonardo đã tạo ra một ánh sáng nhân tạo đến từ phía bên trái để chiếu sáng khuôn mặt trên của cô ấy.
Cách 3: Ông mô phỏng cách mắt chúng ta hoạt động để làm cho bức tranh sống động như thật. Để bắt chước cách mắt nhìn các vật ở xa kém rõ ràng hơn Leonardo đã làm cho hậu cảnh khuếch tán trong khi bàn tay và cơ thể của nàng được phác họa rõ ràng hơn. Sau đó, Issacson giải thích rằng Leonardo dán ánh mắt nàng vào người xem bằng cách cách mắt chúng ta xử lý hình ảnh và sắc thái. Nếu bạn nhìn vào một vật thể ba chiều từ các góc khác nhau bạn sẽ thấy nó theo cách khác, nhưng điều này không xảy ra trong một mặt phẳng hai chiều. Vì vậy, mỗi khi bạn nhìn vào mắt cô ấy bạn sẽ thấy chúng cố định ở cùng một vị trí dường như đang nhìn thẳng vào bạn.
2. Cách cảm xúc hoạt động
Yếu tố trung tâm của bức tranh, nụ cười của nàng Mona Lisa, là sản phẩm từ kiến thức của Leonardo về quang học, giải phẫu học và cảm xúc của con người.
Leonardo đã mổ xẻ và vẽ miệng cười, lần theo những lớp cơ và sợi dây thần kinh. Sau đó, ông tìm ra cơ và dây thần kinh nào tạo ra nụ cười, miếm môi hoặc bất kỳ chuyển động nào khác của miệng. Trong sổ tay của ông, bên cạnh các bức vẽ khác nhau về khuôn miệng đã được mổ xẻ, có một bức vẽ về một nụ cười trông rất giống Lisa.
Bên cạnh kiến thức chuyên sâu về giải phẫu học Leonardo đã sử dụng quang học để tạo ra nụ cười khó hiểu của nàng Mona Lisa. Leonardo biết rằng võng mạc bắt ánh sáng khác nhau ở các điểm khác nhau trên bề mặt của nó. Điều này làm cho mắt nhìn rõ hơn hoặc ít hơn tùy thuộc vào góc mà nó sử dụng. Khi bạn nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó trực tiếp bạn sẽ thấy nó chi tiết hơn khi bạn nhìn nó từ khóe mắt bạn sẽ thấy những bóng tối xung quanh. Biết được điều này Leonardo đã phác họa khuôn miệng của nàng Mona Lisa một cách rõ ràng và sử dụng bóng râm để gợi ý cho cho một nụ cười. Khi bạn nhìn vào miệng của nàng bạn sẽ thấy các chi tiết nhưng không có nụ cười khi bạn nhìn vào bất kỳ nơi nào khác trong bức tranh Bạn nhận thấy những bóng đen xung quanh miệng của cô ấy và có vẻ như cô ấy đang mỉm cười. Nhìn lại miệng của cô ấy và bạn lại lại cảm thấy mất nụ cười của cô ấy.
Sử dụng kiến thức của mình về giải phẫu học và quang học Leonardo đã tạo ra một nụ cười đại diện cho cảm xúc của con người. Nó tồn tại bên dưới bề mặt không được phân định rõ ràng mà được định hình bởi các bóng xung quanh.
Cá nhân là một phần của vũ trụ
Đề cao khía cạnh thẩm mỹ và tinh thần của sự tương đồng của trụ vi mô – vĩ mô. Leonardo đã biến phong cảnh và Lisa trở thành một. Những con đường và dòng sông phía sau cô ấy đừng như chảy vào chỗ cô ấy với mái tóc và quần áo của cô ấy theo cùng một kiểu mẫu. Bên cạnh sự hợp nhất đồng bộ của Lisa với trái đất, trái đất còn là sự pha trộn riêng biệt. Dòng sông tạo ra hình tảng đá và núi và thung lũng trong khi cây cầu gần vai cô tượng trưng cho lịch sử nhân loại – tất cả đều đạt đến đỉnh cao về người phụ nữ trẻ.
Yếu tố số 3 của thiên tài Leonardo là những khiếm khuyết
Theo Isaacson yếu tố thứ 3 trong thiên tài của Leonardo là những khiếm khuyết, mang lại cho cuộc sống và công việc của anh ta một điểm độc đáo: chủ nghĩa hoàn hảo và thiếu kỷ luật. Kết quả quan trọng từ những sai sót của ông là những kiệt tác chưa hoàn thành. Một loạt các dự án kỹ thuật cho ông thiết kế nhưng không bao giờ hoàn thành và một số chuyên luận mà ông chưa bao giờ xuất bản. Trong phần này, chúng ta sẽ khám phá 2 tác phẩm chưa hoàn thành của ông: Sự tôn thờ của các đạo sĩ và Tượng đài ngựa
Sự tôn thờ của các đạo sĩ
Năm 1481, Leonardo bắt đầu thực hiện một kiệt tác mà ông sẽ không bao giờ hoàn thành: Sự tôn thờ của các đạo sĩ. Mặc dù nó chưa hoàn thành nhưng các bản vẽ chuẩn bị của Leonardo cho thấy rằng ông đang trên đường hoàn thành một điều gì đó thật tuyệt vời.
- Ông đã cùng các nghiên cứu về quang học của mình với việc thiết kế phối cảnh một thành xung quanh các nhân vật trung tâm: Đức trinh nữ và Chúa Hài Đồng.
- Ông đã áp dụng tài năng của mình cho phép ẩn dụ. Bối cảnh cho thấy một ngôi đền ngoại giáo đang được xây dựng lại, một phép ẩn dụ cho việc Cơ đốc giáo tiêu diệt tà giáo La Mã và tạo ra một nền văn hóa mới.
- Ông đã sử dụng tài năng của mình để kể chuyện thông qua hành động của họ các nhân vật xung quanh Đức trinh nữ và Chúa Kitô đang kể câu chuyện về sự hiển linh thời điểm họ nhận được ra Chúa Kitô là con của Thiên Chúa.
Leonardo có thể đã ngừng vẽ tranh vì ông tưởng tượng ra một thứ gì đó hoàn hảo hơn những gì ông có thể hoàn thành, có hơn 30 nhân vật trong bức tranh và mọi người phải phủ bóng lên người kia, tương tự như vậy cảm xúc và hành động của mỗi người phải nhất quán với những người khác.
Tượng đài con ngựa
Năm 1489, Công thức Ludovico của Milan uỷ quyền cho Leonardo xây dựng một tượng đài bằng đồng để vinh danh cho cha mình, nhưng cả quá trình sáng tạo của Leonardo và sự thay đổi trái tim của Leonardo đều khiến công trình chưa hoàn thành. Đó là một dự án đầy thử thách và Leonardo đã khiến nó thậm chí còn tham vọng hơn:
1. ông đã lên kế hoạch làm tự lập cao ít nhất 23 feets cao gần gấp 2 lần so với nhưng tượng đài tương tự mà Verrocchio tạo ra.
2. Ông say mê giải phẫu học cưỡi ngựa và quyết định mổ ngựa trước khi thiết kế một con ngựa. Thông qua những nghiên cứu đó, ông thậm chí còn đưa ra một luận thuyết về giải phẫu ngựa và đưa ra các hệ thống để làm chuồng thoải mái hơn cho ngựa. Thông thường các tượng đồng lớn được rút thành từng mảnh riêng biệt sau đó ghép lại với nhau cho ra thành phẩm. Leonardo là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo đã quyết định tượng đài của mình sẽ được đúc thành một tác phẩm. Để đạt được điều này, ông nghĩ ra một hệ thống kỹ thuật phức tạp và thực hiện một số thí nghiệm để tìm ra phương pháp và vật liệu phù hợp. Thật không may Leonardo đã mất quá nhiều thời gian để đạt được tiến bộ. Ngay khi Leonardo đã sẵn sàng để đúc tượng đài cuối cùng thì một cuộc chiến đã nổ ra.
Năm 1994 Pháp xâm lược ký và Ludovico quyết định sử dụng đồng dành cho tượng đài để chế tạo các khẩu đại bác nhằm chuẩn bị cho sự xuất hiện của người Pháp ở Milan.
Lời kết
Bài học từ Leonardo
Mặc dù thiên tài đặc biệt Leonardo là duy nhất nhưng những khả năng thiên tài này bạn có thể tái tạo nó bằng cách nuôi dưỡng những khuynh hướng tự nhiên giống nhau và cẩn thận nghiên cứu những khuyết điểm giống nhau. Để đạt được điều này tác giả viết ra một bài học từ Leonardo mà bạn có thể áp dụng để giống thiên tài thời Phục Hưng hơn:
- Nuôi dự tính tò mò và vô độ của trẻ nhỏ
- Học vì nó mang lại cho bạn niềm vui không phải vì bạn cần
- Chú ý đến chi tiết
- Hãy để trí tưởng tượng của bạn tự do
- Đừng sợ bị sao nhãng hoặc bị trì hoãn nếu chúng thúc đẩy khả năng sáng tạo của bạn
- Sử dụng tư duy phản biện và thử nghiệm để tìm ra sự thật
- Sử dụng hình ảnh để tìm hiểu những ý tưởng phức tạp
- Tìm giao điểm giữa các đối tượng và khu vực khác nhau
- Tìm kiếm sự hoàn hảo
- Tìm kiếm sự hợp tác đừng để tìm điều khiển đam mê của bạn
- Viết mọi thứ ra giấy thậm chí cả danh sách việc cần làm của bạn
- Đánh giá cao những bí ẩn mà bạn không thể khắc họa bằng những đường nét sắc sảo